"Một tỳ nữ, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy mà diệu võ dương oai!”
Lý Hạo dừng bút, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn về phía tỳ nữ đó.
Trong mắt hắn mang theo một tia sắc bén, tỳ nữ kia nhìn thấy ánh mắt của Lý Hạo, đột nhiên chỉ thấy trước mắt có ánh sáng chói lòa, đạo niệm của bản thân dường như có cảm giác bị cắt đứt, bao gồm cả đồng tử, cổ họng, tất cả đều bị cắt đứt!
Cảm giác tử vong bao trùm trong nháy mắt, nàng hơi há miệng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, dường như muốn há miệng kêu cứu nhưng cổ họng đã bị cắt đứt, lại không thể phát ra tiếng.
"Ha ha, bắt nạt kẻ dưới thì có bản lĩnh gì?"