Hắn phất tay, để các bán Thánh trông coi xung quanh lui ra, hắn muốn một mình ở bên Lý Hạo, yên lặng trò chuyện đôi lời tâm tình giữa những người bằng hữu tri kỷ.
Hắn lấy ra một bầu rượu cất trong Thiên Địa không gian, rót cho Lý Hạo một chén, cũng tự rót cho mình một chén, theo hương rượu lan tỏa, hắn mỉm cười, tựa như đang độc thoại.
"… Đây là loại rượu ngươi thích nhất. Tiểu tử ngươi, năm đó mới mười ba mười bốn tuổi đã dính vào rượu chè, lại còn ở trong tướng phủ với gia phong nghiêm khắc, thật khiến người ta kinh ngạc…"
"Còn nhớ con hắc giao ngông cuồng kia không? Lần trước hỏi ngươi, ngươi nói không nhớ. Tiểu tử ngươi, ta thấy rõ mí mắt ngươi khẽ giật, rõ ràng nhớ rất kỹ, phỏng chừng ngay cả từng chiếc vảy của con hắc giao kia cũng đếm không sót cái nào…"
Hắn nói tới đây, đưa mắt nhìn sang Lý Hạo bên cạnh, lại thấy đối phương vẫn nhắm nghiền hai mắt, đứng lặng như phỗng, chẳng chút phản ứng. Nụ cười vẫn vương trên mặt hắn, nhưng hốc mắt đã ướt nhòe.