Chẳng bao lâu, ngoài núi truyền đến tiếng sột soạt của bụi cỏ, ngay sau đó một thân ảnh thở hồng hộc bò lên, bốn phía ngửi ngửi, ngửi thấy mùi rượu, lập tức chạy tới, nhìn thấy một già một trẻ ngồi sau gốc cây.
"Rượu ngon - Ơ?!"
Người này nhìn thấy Lý Hạo đang ngồi câu cá bên cạnh, lập tức trợn tròn mắt, xắn tay áo, túm lấy áo bào của Lý Hạo, nói: "Tiểu tử, tiểu tử, cuối cùng cũng để ta bắt được ngươi!"
Lý Hạo nhận ra đối phương chính là lão giả hay ăn chực ở tửu lâu lúc trước, vỗ vỗ lên mu bàn tay đối phương, thản nhiên nói: "Đừng làm nhăn áo của ta."
Lão giả còn định làm càn, nhưng đột nhiên cảm thấy trong lòng run sợ, có một cảm giác khó tả khiến hắn bất giác buông vạt áo Lý Hạo.