Nguyên Tổ cười nhẹ, nói: "Hài tử này không giống những Thánh Nhân khác, cho dù ta không truyền thụ, trăm năm ngàn năm, sớm muộn gì hắn cũng có thể tự mình mò ra, chỉ là chậm trễ thời gian mà thôi, thay vì vậy, không bằng tặng hắn một mối ân tình, nhưng mà, hình như hắn không thích nợ ân tình của người khác.”
Nhìn bảo vật thiên địa trong tay, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, tiện tay ném cho Tiêu Thiên Vũ:
"Ngươi cầm đi cho cây trường cung của ngươi ăn đi.”
Tiêu Thiên Vũ nhận lấy, nghe vậy cũng không khách sáo, nói một tiếng đa tạ sư tôn.
"Sư tôn ngài mất cả vạn năm mới nghiên cứu ra cấm chế, hắn chỉ mất ngàn năm là có thể lĩnh ngộ, chẳng phải ngộ tính của hắn còn cao hơn ngài sao?"