Hắn quay người, nhìn ngọn núi phía sau đã hóa thành cát bụi, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa:
"Ta dung nhập vào Một Hà, chấp niệm ngày càng sâu, những năm gần đây vẫn luôn đắp núi ở đây, chính là muốn xây dựng ngôi nhà trong lòng mình nhưng những năm gần đây, vì chấp niệm của ta, khiến Một Hà hấp thụ ngày càng nhiều vong hồn, những vong hồn này khiến lực lượng của Một Hà ngày càng mạnh mẽ."
"Một Hà càng mạnh, chấp niệm của ta càng sâu, cứ như vậy mà tuần hoàn, vĩnh viễn không thể giải thoát."
Nói đến đây, hắn cười một tiếng nhưng ánh mắt lại có chút buồn bã: "Bây giờ, chấp niệm mà ta đắp xây đã bị ngươi phá vỡ, chỉ cần trở về quê hương của ta, ta có thể nhắm mắt, lực lượng của Một Hà này cũng sẽ hoàn toàn biến mất."
Lý Hạo nghe hắn từ từ kể lại, ánh mắt lóe lên nhưng trong lòng lại nửa tin nửa ngờ.