Hắn thầm mắng tiếng đáng chết, cũng bắt lấy nhánh dây bò lên, một bên bò một bên quát mắng:
- Cái tên bên trên kia, ngươi không nói gì à? Không nhắc nhở một tiếng?
Tần Mệnh nào mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, hắn phóng lên đỉnh núi, quay đầu lại vừa nhìn, mặt mũi trắng bệch.
Thiên Thanh Xà, cái thân thể cao lớn kia quét ngang trong rừng rậm, cây rừng vắt ngang một mảnh, tiếng răng rắc không dứt bên tai, thân thể như đê đập ngăn cản đường đi bầy Hỏa Diễm Sa La Thú, trên núi đá xung quanh, trong bụi cỏ, trên đại thụ, mấy trăm đầu rắn lục phía sau tiếp trước nhào đầu về phía trước, xông về bầy Hỏa Diễm Sa La Thú tuyệt vọng.
Hỏa Diễm Sa La Thú bị Thiên Thanh Xà nhốt chặt, cản trở đường trốn, thanh âm rên rỉ thông suốt phiến khu vực này, thê lương tuyệt vọng, còn có chút phát cuồng, nhào đầu về phía trước giết tới bầy rắn lục.