Một câu ‘Không có tình cảm’, một câu ‘Chuyện hỏng bét’, đối với Đồng Tuyền mà nói chui vào lại chói tai đến thế, dù sao đó cũng là chất nữ của nàng, cũng là một nửa nữ nhi của nàng, mặc cho ai nghe được lời nói như vậy, đều sẽ tức giận, hận không thể bổ hắn.
Sắc mặt Đồng Tuyền âm trầm, ánh mắt lạnh hơn. Còn những lời nói nhảm gánh chịu trách nhiệm đằng sau kia, nàng không nghe, nàng để ý chính là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
- Giải thích cho ta, cái gì gọi là trời đưa đất đẩy.
Hai đầu cự mãng cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, đã co rút người lại, chuẩn bị tiến công. Bụi cỏ trước mặt chúng tự động tách ra, xuất hiện hai cái đại đạo, kéo dài đến trước mặt Tần Mệnh, đó là xà đạo! Tập trung vào con mồi!
- Cái này ngươi hỏi Đồng Hân thích hợp hơn. Ngươi hoài nghi thân phận của ta, có thể, ngươi hoài nghi mục đích của ta, cũng có thể! Dù cho bây giờ ngươi xử tử ta, ta cũng nhận rồi! Ngươi không cho phép ta tham gia Thăng Long bảng, ta cũng không quan trọng! Ta chỉ là làm những gì ta phải làm, đền bù tổn thất ta phải đền bù, ta đã tận lực, như vậy đủ rồi. Còn kết quả thế nào, có thể có cơ hội hay không, ta không quan tâm.