Đồng Hân nhìn chằm chằm Tần Mệnh, ánh mắt từ từ khôi phục tiêu cự, ý thức cũng dần dần khôi phục chút ít. Ánh mắt nàng lắc lư, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, thật lâu... Thật lâu... Hàng nước mắt trong suốt lướt qua đôi má.
Tần Mệnh chạm nhẹ đôi má gầy gò của Đồng Hân.
- Ta đã bảo nàng đợi ta, tại sao phải thương tổn tới mình.
Đồng Hân hai mắt đẫm lệ mông lung, si ngốc mà nhìn, rất lâu sau đó, suy yếu khẽ mở đôi môi:
- Chàng... Trở về rồi...