- Đi thôi, không có gì đẹp mắt nữa rồi, hải tộc không có khả năng đơn giản hiện thân lại để cho ngươi tập trung.
Tiểu Tổ hà hơi, nhắc nhở Tần Mệnh.
Tần Mệnh đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên chú ý tới thân ảnh quen thuộc.
Một thiếu niên tuấn tú, áo trắng bồng bềnh, phong thái phi phàm, cưỡi đầu Thanh Ngưu, nhàn nhã đi qua trong rừng cây bên cạnh, hắn ngắm nhìn vách núi, đứng lại một chút, lại mỉm cười lắc đầu, cưỡi Thanh Ngưu rời khỏi.
Hắn kinh hồng thoáng nhìn như xẹt qua khóe mắt Tần Mệnh, đợi thời điểm Tần Mệnh lại nhìn, đã không còn bóng người.