Tần Mệnh cuối cùng vẫn là đến nơi này, đám người Nguyệt Tình, Đồng Hân, Đồng Ngôn đều đi theo, tỷ đệ Cơ Tuyết Thần cũng bị áp sát theo tới. Bọn hắn bay giữa không trung, nhìn qua đại thành nguy nga cổ xưa ngoài ngàn thước, khí tức năm tháng thê lương tràn ngập ở trong trời đất, nhưng cổ thành bị sương mù dày đặc bao phủ, có thể nhìn rõ ràng hình dáng, nhưng lại nhìn không tới hình dạng cụ thể.
- Ta vẫn cảm thấy có chút không đúng, quá bình thường, ngược lại lộ ra không bình thường.
Đồng Đại nói thầm, những pho tượng người đá kia rất quái dị, nhìn giống người, nhưng lại không giống người, toàn thân treo đầy bùn nhão sền sệt, như là vô số quái vật đứng thẳng.
- Đó là Ngưu Lang?
Mã Đại Mãnh bỗng nhiên chú ý tới một thân ảnh quen thuộc, cưỡi đầu trâu xanh đi vào cổ thành, người khác đều nôn nóng hoang mang rối loạn sau sau trước trước xông vào trong, hắn ngược lại là rất nhàn nhã, nghiêng người, ngồi ở trên tấm lưng dày rộng của Thanh Ngưu, thoải mái nhàn nhã thưởng thức phong cảnh liền tiến vào.