Tòa sơn cốc này tươi mát xanh biếc, sinh cơ bừng bừng, từng luồng gió mát thổi qua hoa cỏ, tạo nên gợn sóng ôn nhu, tản ra hương khí mát lạnh. Trong sơn cốc lơ lửng một cái quan tài bằng băng trong suốt, bên trong có một hài tử năm sáu tuổi đang cuộn mình, gầy như que củi, toàn thân tái nhợt, không có tóc không có lông mi, toàn thân trụi lủi, hắn thì thào hát lấy, thoạt nhìn đáng thương lại cô độc, nhưng lại cười hương vị ngọt ngào, như là trong mộng về tới quê hương, về tới bên cạnh mẫu thân.
Tòa sơn cốc này thật ra là một tòa luyện lô, dùng thảo mộc làm trận, dùng thân núi làm lô, thông qua quan tài bằng băng không ngừng liên tục ép lấy huyết khí tiểu hài nhi, luyện hóa thành từng giọt Sinh Mệnh Thủy, tại phía dưới quan tài bằng băng hình thành một vịnh ao nước chưa đủ nửa trượng. Luyện lô từng năm từng năm luyện hóa lấy, cái ao nước kia lần lượt hình thành quy mô, lại từng lần từng lần bị lấy đi, đưa về Tru Thiên điện.
Hắn đã ở chỗ này mệt nhọc ròng rã tám mươi năm.
La Tất Đạt sau khi rời khỏi cung điện lại tới đây đầu tiên, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn tiểu hài nhi đang ngâm nga lấy điệu hát ở bên trong quan tài bằng băng.
- Hắn như thế nào?