- Buông ra! Nếu không lại để cho ngươi chịu không nổi!
Nụ cười lạnh trên mặt Đồng Ngôn từ từ biến mất:
- Ta cho rằng ta đã đủ làm cho người khác ghét, ngươi đây so với ta còn cực phẩm hơn đây này. Tiểu tiện nhân, ngươi là muốn ăn đòn, hay là viết nợ ra đây!
- Vô liêm sỉ! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Người đâu, vả miệng cho ta!
Bách Lý Vô Song giận tím mặt, nàng từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, vạn chủng sủng ái, nam tử nào thấy nàng mà không phải cúi đầu khom lưng khúm núm, Đồng Ngôn cũng dám mở miệng nói lời bẩn đối với nàng, chán sống.