Lý Linh Đại ngồi trong phòng tu luyện, nàng vốn là võ giả, năm đó thời kỳ toàn thịnh còn là Địa Võ Cảnh Ngũ Trọng Thiên, chỉ là lúc Thanh Vân Tông trừng phạt Tần gia, nàng tức giận mà dẫn mọi người phản kháng, bị đánh thành trọng thương, phế bỏ tu vi toàn thân, những năm gần đây ưu thương mệt mỏi, cũng không có tâm tư tu luyện, biến thành bộ dáng già nua suy yếu này.
Hiện tại nàng tu luyện chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, nhưng lấy cơ sở của nàng, phối hợp điều dưỡng tốt, cảnh giới vẫn có cơ hội mau chóng khôi phục.
Nửa đêm rạng sáng, đêm khuya vắng vẻ, phủ thành chủ yên tĩnh, cổ thành cũng rất yên tĩnh, đám dong binh hình như không vội vàng tiến công.
Trong góc mặt sau phòng khách, tường đá giống như mặt hồ tạo nên rung động, gương mặt chậm rãi xuyên qua tường đá tiến vào phòng, mắt lạnh lùng như đao, quan sát gian phòng, sau khi xác định không có nguy hiểm, chậm rãi đi vào. Cả người cứ như vậy không thể tin được xuyên vào, nhẹ nhàng, giống như một U Linh.
Đây là một nam tử nhỏ bé gầy yếu, toàn thân bập bềnh nhàn nhạt run động, vô cùng kỳ diệu. Mỗi lần mũi chân hắn rơi xuống đất, mặt đất cũng sẽ nổi lên gợn sóng, gợn sóng trên người cũng sẽ theo đó chấn động theo, toàn thân đều giống như cùng mặt đất dung hợp thành một thể. Hắn lặng lẽ đi qua phòng khách, xuyên qua phòng khách và tường đá trong phòng ngủ, và đi vào phòng ngủ.