Táng Hoa Vu Chủ giật mình tỉnh giấc, ánh mắt bỗng nhiên âm lãnh, muốn chém giết Tần Mệnh. Nhưng sát niệm của Tu La đao quá kinh khủng, tán loạn trong ý thức cùng linh hồn của nàng, khó có thể phân rõ thế giới giết chóc cùng cánh đồng tuyết mênh mông trước mắt.
Dùng lực lượng Tần Mệnh tuyệt đối phóng thích không ra được uy lực như vậy, đây là bản thân nàng tự phóng thích.
Tần Mệnh rút Tu La đao ra, ôm lấy cổ Táng Hoa Vu Chủ, há mồm gặm về phía đôi môi đỏ mọng của nàng, miệng lớn thôn hấp lấy máu tươi của nàng, càng cắn nuốt lấy khí tức sinh mệnh tức của nàng.
Tần Mệnh như là đầu ác lang, điên cuồng, cũng liều mạng, không để ý hết thảy kích thích chúng vương truyền thừa, từ trong cổ họng phun ra cơn lốc màu vàng, không ngừng liên tục thôn nạp khí tức sinh mệnh của Táng Hoa Vu Chủ.
Táng Hoa Vu Chủ vừa muốn bình tĩnh tâm cảnh lại lần nữa rối loạn, dường như lại về tới khuất nhục lúc trước, nàng cực lực muốn giãy dụa, muốn xé nát Tần Mệnh, nhưng ý thức hỗn loạn, thân thể càng là nhanh chóng suy yếu, làm sao cũng đều giãy không ra, bị Tần Mệnh gắt gao ôm lấy nàng.