Đường Thiên Khuyết, Đường Ngọc Sương, đi ra khỏi nhà kho này, các ngươi tiếp tục làm hoàng tử công chúa của các ngươi, tiếp tục lãnh khốc, tiếp tục bày mưu nghĩ kế. Nhưng ở chỗ này, tại đêm nay, mời bỏ qua thân phận để xuống tư thái, một lần làm ca ca tỷ tỷ đi, đừng để cho điểm tình cảm cuối cùng này các ngươi cũng không có.
Thanh âm Tần Mệnh rất nhẹ, lại nặng trịch, như là bàn tay to lớn vô hình, nắm lấy tâm thần của bọn hắn.
- Gọi nàng một tiếng muội muội, nói một câu xin lỗi, yêu cầu này không hề cao. Ngọc Chân muốn rời khỏi Hoàng triều, muốn tới bên ngoài Cổ Hải vạn dặm, cái này đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng. Nàng là thân nhân của các ngươi, không phải là kẻ thù, nàng không có thương hại hoàng thất, ngược lại đang khắp nơi giữ gìn. Các ngươi có thể không tiễn nàng, nhưng trước khi đi, mời cho nàng một câu xin lỗi, cho nàng một cái ôm, để cho nàng đi an tâm.
Trong nhà kho, Đường Ngọc Chân dùng sức bịt miệng lại, nước mắt tràn mi ra đến, tiếng ô ô thút thít nỉ non yếu ớt vang vọng trong nhà kho.
Trong đại viện, ánh mắt Đường Ngọc Sương có chút lắc lư, nhìn về phía nhà kho dưới ánh trăng, biểu lộ lạnh giá căng cứng dần dần tản ra.