Đáy mắt Lữ Hoành Qua lãnh mang như đao, nhìn chằm chằm Lữ Hành Không. Hắn nói không đúng sao, thắng đương nhiên là tốt, nhưng nếu chết? Ngươi sẽ biến thành một viên thuốc trong lò luyện của Hải Đường kia.
- Hoang Lôi thiên! Náo cái gì a? Còn không tranh thủ thời gian ra tay?
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe từ trên cao truyền đến, đội ngũ Thiên Dực Tộc xông phá mây mù, từ trên cao giáng lâm, rơi xuống cách đó không xa. Ngọc Thiền vung vẫy cánh chim màu đen, xinh đẹp khuynh thế, tuyệt đại phong hoa, cánh chim chẳng những không có phá hư mỹ cảm, ngược lại để toàn thân nàng tản ra mị lực đặc biệt.
Đội hình đội ngũ Thiên Dực Tộc lần này vô cùng cường đại, trọn vẹn tới hơn ba mươi người, trong đó hai người phun trào khí tức cực kỳ cường đại, giống như là hai mảnh lỗ đen đáng sợ, để vô số người kinh hãi, như là muốn đem linh hồn cùng huyết nhục của bọn hắn đều kéo qua.
Đám người Thiên Dực Tộc kinh dị nhìn phía dưới chiến trường bừa bộn, thời điểm đến đây chính là lúc Vương Chiến chụp chết vị cường giả cuối cùng của Kim Lang tộc kia, không thể nhìn thấy ngược sát Địa Long, lại thấy được đánh giết Thiết Chiêm Quân, bọn hắn kinh hãi trước sự cường đại của Vương Chiến, nhưng càng kinh thán hơn khi thấy hắn thiết trí sinh tử chiến.