Tiểu Ngư Nhi chỉ to tầm lòng bàn tay, toàn thân lưu chuyển lên mê quang tử kim, lân phiến mặc dù tinh mịn, lại có loại độ cứng như kim loại, đuôi cá thon dài thanh tú, chậm rãi đong đưa lấy. Vây lưng bén nhọn, như là lãnh châm sắp xếp ngăn nắp, hàn quang lưu chuyển, hai bên cùng sở hữu ba vây cá như hai cánh, giống như là muốn giương cánh bay cao.
Tiểu gia hỏa rất non nớt, mình đầy thương tích, bị khô lâu lão nhị gặm lâu như vậy đều không thể cắn chết, sinh mệnh lực cũng đủ ương ngạnh.
- Đúng là có một đầu, nhưng huyết mạch khả năng cũng chưa tới bán huyết.
Tần Mệnh nâng Hồng Hoang Cự Côn, nói tiểu gia hỏa xinh đẹp, chi bằng nói là anh tuấn, ẩn ẩn còn có thể cảm nhận được một cỗ lệ khí bắt đầu khởi động, hẳn là huyết mạch thấm vào đi ra uy áp. Được xưng cự thú thủ hộ bộ lạc Vương tộc? Tên này tương lai cần phải có kinh khủng bực nào!
- Côn a, tổ tông của Bằng. Vậy sao?