Lúc mà bọn người Tần Mệnh vừa mới tiến vào Vương Cung đã chợt nghe đến tiếng chửi bới gào thét khàn giọng sâu bên trong, quả thực như là nữ tử chanh chua chửi đổng, bọn hắn hiểu rõ tính cách khoa trương của Đồng Ngôn, không có thật sự xem là chuyện quan trọng, Nhưng đợi chạy tới nơi này xem xét, vẫn là bị bộ dáng dữ tợn phát điên của Đồng Ngôn làm cho kinh đến. Tóc tai bù xù, toàn thân là máu, nửa người dưới huyết nhục mơ hồ, đều có thể nhìn thấy xương cốt hãi người, mặc dù đang điên cuồng giãy dụa, nhưng hai chân đã nửa quỳ trên mặt đất không đứng lên nổi.
- Đồng Ngôn!!
Đồng Hân kinh hô chạy đến.
- Tiền bối, mời buông lao lung ra!
Tần Mệnh trầm giọng hét to.