Một nam tử gầy gò ngồi xuống trước mặt hắn, sắc mặt tái nhợt, mặt không biểu tình, một đôi mắt màu đỏ như máu giữa mái tóc đen mất trật tự lộ ra yêu dị đến lạnh giá.
Khuôn mặt này Tần Mệnh quá quen thuộc, quen thuộc đến hắn có chút mơ màng.
Tần Mệnh nhắm lại mắt, còn cho là ý thức mình sống lâu trong vương quốc Vĩnh Hằng thác loạn, nhưng lần nữa mở mắt ra, nam tử kia vẫn còn ở đó, đang nhìn chằm chằm hắn.
- Không nhận ra?
Bộ dáng quen thuộc, thanh âm khàn khàn, triệt để làm Tần Mệnh tỉnh giấc: