Những người khác trong gian phòng cảm thấy kỳ quái, làm sao Thương Ốc lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với người này? Một tên hoàn khố mà thôi, có cái gì tốt để hỏi, nhất định là xông ra đại họa tại chỗ Hồng Hà cốc trấn đó, mới chật vật trốn đến nơi đây.
Lâm Thừa Nghĩa tránh né lấy ánh mắt Thương Ốc, không dám đối mặt.
Thương Ốc mơ hồ cảm giác không đúng, cho dù là giết người, gây họa, dùng thân phận Lâm Thừa Nghĩa, Hồng Hà cốc trấn chỗ đó chỉ sẽ giữ hắn lại, không dám là gì hắn, hắn không cần thiết mặt không còn chút máu hốt hoảng loạn chạy trốn, còn như gặp quỷ mà thét lên, nhưng mà là lạ ở chỗ nào, hắn lại không nghĩ ra được.
Diệp Thanh Thần ngồi ở bên cạnh Thương Ốc, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cũng bắt đầu dò xét Lâm Thừa Nghĩa. Nàng thường xuyên gặp Lâm Thừa Ân, lại chưa thấy qua Lâm Thừa Nghĩa được mấy lần, nàng cũng không để ý thiếu gia ăn chơi. Nhưng nhìn trong chốc lát, cũng cảm giác là lạ ở chỗ nào. Lâm Thừa Nghĩa mặc dù không coi là đại nhân vật, nhưng Lâm gia lại là gia tộc cường thịnh của đế quốc, với tư cách đệ tử trực hệ, trải qua việc đời không ít, làm sao có thể bị dọa thành bộ dạng như vậy.
- Chúng ta đi ra bên ngoài chờ là được, không quấy rầy các vị công tử tiểu thư.