- Diệp cô nương, ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là... Ăn người ăn nhiều...
Tần Mệnh ôm lấy khóe miệng, làn da trên mặt một hồi gợn sóng, hóa thành vảy rồng, lại liên tiếp tiêu tán, để cho nụ cười nhẹ kia của hắn vừa tà mị vừa nguy hiểm.
Diệp Khuynh Thành lại không bỏ qua:
- Ta mượn một giọt máu của ngươi?
- Diệp cô nương!