Diệp Khuynh Thành vậy mà từ phía sau ôm lấy Tần Mệnh, thân thể nóng hổi gần như muốn áp vào trên người hắn, còn có cái mùi thơm mê người kia, làm cho tâm thần người ta chập chờn, nàng giương nhẹ cổ tay trắng, ngả vào trước mặt Tần Mệnh, đầu ngón tay vân vê, vung ra một viên dược hoàn màu đỏ như máu.
- Thời điểm rời khỏi Đế Hoa trang viên, còn nhớ rõ câu nói ta nói kia không? Ta có bảo dược kích thích huyết mạch, ngươi là tự mình hóa rồng, hay là...
Tần Mệnh chau mày:
- Ta là nam tử, ngươi không sợ?
Diệp Khuynh Thành khẽ giật mình, như là nghe được chuyện cười gì, khoác lấy bờ vai của hắn khanh khách nở nụ cười.