Tần Mệnh dừng lại trước bọn hắn cách mười thước, Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ cũng vây đi qua từ hai mặt.
- Không phải ta xem thường các ngươi, cho dù ta không ra tay, các ngươi tự cho là có thể đoạt qua được Mộ Dung Thiên Tư? Nếu như không phải ta ra tay, Mộ Dung Thiên Tư sớm đã giết các ngươi!
- Ngươi muốn như thế nào?
Sắc mặt Tô Phỉ An u ám, trong lòng cũng rất căng thẳng, cảnh giác Tần Mệnh phía trước, cũng cảnh giác Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ hai bên.
- Ta hiểu tâm tình các ngươi, nhưng cho các ngươi một cơ hội, lập tức rời khỏi Chiến Trường Hồng Hoang, trở lại đáy biển tiếp tục cuộc sống của các ngươi, đừng lại chuyện các ngươi ứng phó không được. Tuy nhiên, ta cũng không phải là người lương thiện gì, cơ hội chỉ có một lần, nếu như lại để cho ta nghe được các ngươi ở bên ngoài loạn truyền tin tức, hoặc là nhìn thấy các ngươi, cũng đừng trách ta ra tay hung ác.