Một tráng hán cao lớn uy mãnh gọi bọn họ lại, trong tay cầm chuôi trọng chùy tử kim khổng lồ, thoạt nhìn vô cùng nặng nề. Mỗi một bước của hắn đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất, tiếng kêu giòn tan, tuy nhiên hắn tựa hồ đã quen, sải bước đi tới như sao băng, khí thế rất hoang dã:
- Hai vị muốn đi đâu?
Phía sau tráng hán là một thiếu nữ xinh đẹp đi theo, mắt ngọc mày ngài, tú mỹ đáng yêu, da thịt nàng trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng cười, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ. Dáng người nàng nhỏ nhắn, đi theo phía sau tráng hán càng trông như chim non nép vào người, đáng yêu linh động. Nàng nắm lấy góc áo tráng hán, xinh đẹp đi theo bên cạnh hắn, cũng theo đó chào hỏi.
- Chúng ta là lần đầu tiên đến Trung Ương Vực địa, chuẩn bị đi khắp nơi một chút.
Tần Mệnh mỉm cười đáp lại.