Tần Mệnh lại bế quan ba ngày, vững chắc cảnh giới. Hắn hô hấp lấy không khí ướt át nhẹ nhàng khoan khoái trong rừng rậm, yên lặng cảm thụ lấy linh lực bành trướng chảy xuôi trong kinh mạch, yên lặng cân nhắc lấy chiến đấu kế tiếp. Nếu như lần nữa vận dụng Luân Hồi đạo, cảnh giới của hắn tuyệt đối có thể tới gần đỉnh phong, trong lúc nguy cấp lại mở ra Tạo Hóa Đạo, rất có thể trực tiếp đội lên đỉnh phong cảnh.
Vĩnh Hằng Vương Đạo, lực lượng nghịch thiên.
- Tần công tử!
Đường Long hôm nay đã là lần thứ ba chạy tới đây, khi trước vẫn luôn không dám tới gần, lần này xa xa nhìn thấy Tần Mệnh mở mắt ra, mới cẩn thận đi đến.
Tần Mệnh đã sớm phát giác được có người quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, tuy nhiên hiện tại Chiến Trường Hồng Hoang không có uy hiếp cần hắn bận tâm, cho nên vẫn luôn không có làm sao để ý. Hắn tản ra lực lượng bành trướng toàn thân, nhìn nam tử phía trước: