Sắc mặt Thiên Quân lão tổ bị oán giận khó coi, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, âm thanh lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là một con hoang không cha không mẹ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thô lỗ hung hăng càn quấy. Cái phong hào Man Hoàng này... Hừ hừ... Loạn võ biết ngươi rất đúng chỗ a.
Nụ cười trên mặt Tần Mệnh dần dần thu liễm, ở bên trong Kim Nhãn hiện lên một tia lãnh mang, dán mắt vào Thiên Quân lão tổ.
Thiên Quân lão tổ có chút giương đầu, lạnh lùng đón lấy ánh mắt của Tần Mệnh, chẳng những không sợ, còn có chút tức giận. Cuồng ngạo, bá đạo, không coi ai ra gì, kẻ dã man như thế này cũng xứng xưng hoàng? Hắn năm đó tung hoành thiên đình, cái đứa nhà quê này còn không biết vùng vẫy giãy chết ở đâu đây này, lại còn có mặt ở trước mặt hắn liều lĩnh.
Lão tổ Thiên Cực Các phát giác được ánh mắt Tần Mệnh đang dần dần thay đổi, đi thong thả hai bước về phía trước :