Tiết Thiền Ngọc và mọi người đều cố ý vô tình nhìn vào đó.
Đường Thiên Khuyết khí vũ hiên ngang, khí thế áp người, đường nét ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, lại uy nghiêm lãnh khốc, nhìn không thấy chút tình cảm nào. Hắn quanh năm chiến đấu ở sát tràng, thống lĩnh thiên quân, vừa có khí phái tôn quý của hoàng thất, lại có khí phách vương bá xua đuổi thiên quân, bất luận là ai đi cùng hắn, đều sẽ cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt. Nếu như là một người thực lực hơi yếu lại ý chí bất ổn đi cùng một chỗ với hắn, chỉ sợ đều phải tự động tụt lại phía sau vài bước, khom lưng kính sợ.
Ngay cả Tần Mệnh cũng không thể không thừa nhận Đường Thiên Khuyết có loại khí thế phóng ra ngoài, giống như dòng nước lũ chảy xiết, khí tức hùng hồn đập vào mặt. Đây là lần đầu tiên Tần Mệnh từ trên người người khác cảm nhận được loại khí thế này, đây vẫn chỉ là tản bộ đơn giản, nếu như chân chính chiến đấu, cỗ khí thế này sẽ có bao nhiêu kinh người? Chỉ cần một tiếng rống uy lực cũng đủ để đánh lui cường địch.
- Tần thành chủ đối với thế cục Bắc Vực có ý kiến gì?
Đường Thiên Khuyết cũng đang dò xét Tần Mệnh, tuấn tú cường tráng, đường nét trên mặt rất rõ ràng, dáng người cao thẳng, vừa không ngửa đầu cũng không cúi đầu, tầm mắt tự nhiên nhìn thẳng về phía trước, làm cho người ta có loại cảm giác rất cứng rắn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn rất dễ ở chung. Nhưng ngẫm lại truyền thuyết về hắn, tất cả đều là những từ cực đoan mà hoang tính như tâm ngoan thủ lạt, tàn bạo ham sát, điên cuồng dã man, thật sự rất khó ngẫm lại thiếu niên bên cạnh chính là Tu La Tử Bắc Vực. Hơn nữa thân hình cũng không hùng tráng có lực bộc phát kinh người, lại có thể đả thương được chiến thú Ô Kim Viên vượt qua hắn hai trọng thiên.