Tần Mệnh sau một hồi hoảng hốt, đã trọn vẹn hiểu rõ, hắn run rẩy ôm lấy Nguyệt Tình, nhè nhẹ hôn lên môi của nàng, nước mắt lại theo gương mặt, thấm vào khóe miệng hai người.
- Ta cũng yêu nàng...
- Ta thật sự rất yêu rất yêu nàng...
- Tình nhi a...
Thật lâu... Thật lâu...