Đồng Hân đứng tại đỉnh núi, nhìn về phương hướng Tần Mệnh bế quan xa ngoài trăm dặm, dáng người nàng thướt tha, xinh đẹp động lòng người, lọn tóc theo gió giương nhẹ vén lên khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn. Năm tháng cùng chinh chiến cũng không có lưu lại dấu vết ở trên người nàng, vẫn xinh đẹp như là thiếu nữ lúc trước. Nàng nhếch miệng lên nụ cười thản nhiên, giọt nước mắt cũng trong im lặng mà rơi xuống đôi má, cũng mịt mù ánh mắt nàng ngưng nhìn phương xa. Nàng rất muốn leo qua quần sơn, đi đến cái mảnh vực sâu kia, nhìn Tần Mệnh một cái, cho dù là ngồi ở chỗ kia, yên lặng mà nói vài lời, nhưng nàng vẫn là nhịn được, nàng không muốn lại đi quấy rầy hắn, không muốn phá hoại trái tim hắn thật vất vả mới cứng lên.
Đồng Ngôn ngồi dưới gốc cây già bên cạnh, cúi đầu, nắm chặt tay, cực lực khống chế lấy đau đớn trong lòng mình, đó là một loại đau nhức như tê liệt, đau nhức đến mức hắn muốn hít thở không thông. Tỷ tỷ ngày mai sẽ phải đi vào tế trường, vào cái tế trường đã 'Thôn phệ' rất nhiều Thiên Võ cao giai kia, biến thành một tử sĩ không có ý thức, chỉ có giết chóc. Hắn so với ai cũng càng muốn khuyên nhủ một tiếng, lại từ một khắc Đồng Hân làm ra quyết định này, không có lại bàn qua một câu.
Đồng Ngôn đau lòng cho tỷ tỷ, cũng hiểu rõ ý nghĩ của tỷ tỷ. Người khác đều tự nguyện kính dâng, với tư cách người thân nhất của Tần Mệnh càng nên đứng ra kính dâng, hơn nữa... Nguyệt Tình đi, Yêu Nhi đi rồi, tỷ tỷ không muốn bản thân như một người vô dụng cô độc ở lại, nàng... Tình nguyện một lần chết.
Đồng Hân mỉm cười cười khẽ, chậm rãi lắc đầu:
- Không nhìn nữa.