Ba người còn đang do dự trong rừng cây lập tức đi ra."Chúng ta cũng vừa mới tới, thấy ngươi có khách liền không quấy rầy."
"Mới mấy năm không gặp, đã xa lạ như vậy rồi sao?" Bạch Tiểu Thuần đưa tay mời bọn họ vào sân.
Ba người đều là bạn bè của Bạch Tiểu Thuần khi còn ở Kim Bằng hoàng triều, Lý Dần, Hoa Đại Chùy, Hoa Thanh Dật. Những thiếu niên thiếu nữ năm nào, bây giờ đều đã gần trung niên. Lý Dần là tộc trưởng gia tộc, thống soái quân đội hoàng triều, Hoa Đại Chùy cũng đã tiếp nhận vị trí của phụ thân, chưởng quản Hoa gia, Hoa Thanh Dật hoạt bát, lanh lợi năm nào, cũng đã gả vào một gia tộc hào môn khác của Kim Bằng hoàng triều, và có một con trai.
"Trước đó muốn đến gặp ngươi, nhưng khi đó các ngươi đều bận rộn cùng Tần Mệnh cứu vớt chúng sinh, chúng ta không dám đến quấy rầy." Lý Dần nhìn Bạch Tiểu Thuần vẫn còn trẻ trung như trước, trong lòng tràn đầy cảm khái, cùng là người từ Kim Bằng hoàng triều đi ra, trong mấy chục năm ngắn ngủi, chênh lệch quả thực một trời một vực. Mặc dù bọn họ ở trong hoàng triều đều có địa vị rất cao, nhưng so với Bạch Tiểu Thuần, Địa ngục chi chủ của U Minh địa ngục, cánh tay phải của Thần Linh Tần Mệnh, địa vị thậm chí còn cao hơn mấy vị Tu La Chiến Tổ kia, từ sâu trong nội tâm bọn họ sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.
Kỳ thật bọn họ không muốn tới quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, thậm chí có chút không dám tới, nhưng vì Đường Thiên Cương nhiều lần nhờ vả, vẫn phải cắn răng đến đây.