"Thức thời một chút, cút ngay cho ta."
Bọn chúng cảnh giác uy hiếp, nhưng lại không dám trực tiếp xông lên.
"Ta biết, vị Vu Chủ sai khiến các ngươi là nữ nhân của ta." Tần Mệnh cười khẽ, dẫn Triệu Lệ bước vào hư không.
"Nói khoác không biết ngượng..." Bọn chúng vừa định mở miệng, không gian xung quanh trong nháy mắt ngưng kết, kể cả thân thể, ý thức của bọn chúng, tất cả, đều theo trật tự thời không cùng Thánh Khí thời không rời đi, một lần nữa trở về trạng thái ngưng kết. Nhưng bởi vì loại quấy nhiễu 'dị thường' này của Tần Mệnh, đoạn lịch sử này bắt đầu rung chuyển vi diệu, mảnh thời không này dần dần xuất hiện những vết nứt nhỏ, đồng thời lan rộng ra.
Tần Mệnh không tiến vào Thanh Vân Tông, mà là vội vàng chạy đến Huyết Tà Tông! Bởi vì Thiết Sơn Hà và Nguyệt Tình đều là quen biết Tần Mệnh từ khi hắn còn rất nhỏ, trừ phi tìm được Thiết Sơn Hà và Nguyệt Tình khi còn bé, sau đó mang về tân thế giới, nếu không bọn họ sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt đối với thời không. Tần Mệnh không hi vọng mình vừa mới bắt đầu tìm kiếm thân nhân, đã tạo ra quá nhiều kích thích đối với thời không đã ngưng kết. Cho nên, Nguyệt Tình và Thiết Sơn Hà chỉ có thể để đến cuối cùng, đợi khi hắn cứu được phụ mẫu, rồi cùng nhau chuyển đi.