"Đó đều là ký ức của ngươi, không phải mơ."
"Ngươi nói ngươi sẽ chờ ta, ta... đã đến..."
Tần Mệnh dịu dàng cười nói, nhưng ánh mắt lại lần nữa mông lung.
Nguyệt Tình chậm rãi chống người dậy, ký ức hiện thực vẫn đang dung hợp với ký ức trong giấc mộng, nhưng ít nhất sẽ không có mâu thuẫn quá mạnh giống như đám người Yêu Nhi, bởi vì nàng vẫn luôn quen biết Tần Mệnh, cũng biết nam nhân trước mặt chính là Tần Mệnh, cho dù đã trưởng thành, vẫn là Tần Mệnh mà nàng quen biết.
Tần Mệnh nhẹ nhàng đỡ lấy nàng: "Đừng vội, từ từ sẽ quen."