"Trách phạt thì cha không liên lụy đến con. Tội lỗi thì không liên lụy đến ba đời. Đến đời Đường Thiên Canh đã là đời thứ tám. Hơn nữa quyền lực hoàng triều thay đổi mấy trăm năm, Đường Thiên Canh cũng không phải là hậu duệ trực hệ của kẻ chủ mưu kia, việc này không liên quan gì đến hắn." Tần Mệnh cũng rất khó xử, một bên là huynh đệ của hắn, một bên là nhà mẹ đẻ của người hắn yêu. Thiên Vương điện có nguyên tắc của Thiên Vương điện, hoàng thất có tình cảnh của hoàng thất, sở dĩ hắn không nói là không muốn hai bên lại xảy ra xung đột trực tiếp.
Nhưng câu nói này của Tần Mệnh vừa nói ra, lão Điện Chủ, Hỗn Thế Chiến Vương, Thanh Long Vương và U Minh Vương lại đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Mệnh.
"Sao vậy?"
"Chính miệng ngươi nói, kẻ chủ mưu của chuyện năm đó... Là Kim Bằng hoàng thất!" Lão Điện Chủ và những người khác hơi nhíu mày.
Tần Mệnh sững sờ, cười khổ nói: "Các ngươi muốn gài bẫy ta sao?"