"Cứ ở yên trong đó!" Cửu Anh vỗ đôi cánh lớn, cuộn lên cuồng phong, lao vun vút trong tầng mây.
"Như vậy mới thấy ngươi oai phong hơn phải không?" Tần Mệnh nâng viên tiên đan sáng chói, năm ngón tay xoay nhẹ, tiếp tục rót thêm lực lượng phong ấn. Viên tiên đan này vẫn chưa hình thành hình dạng hoàn chỉnh, nhưng ánh sáng mê hoặc tỏa ra không ngừng biến hóa, có lẽ là do trong quá trình ngưng tụ đã nuốt chửng người sống và yêu thú, nên ánh sáng lúc thì giống hình người, lúc lại biến thành hình dạng của các loại mãnh thú. Dường như nó vẫn đang tự mình tìm kiếm hình dạng của bản thân.
Bên trong tiên đan ẩn chứa sinh mệnh chi khí cực kỳ dồi dào, tuy đã bị phong ấn tầng tầng lớp lớp, nhưng vẫn tỏa ra khí tức mãnh liệt, lấp đầy khoang miệng của Cửu Anh, khiến nó không ngừng nuốt nước miếng.
Tần Mệnh phán đoán, chỉ riêng sinh mệnh chi khí trong tiên đan cũng đủ để khiến một lão nhân già nua thoát thai hoán cốt, trẻ lại như xưa, còn có thể trường sinh bất lão hay không thì khó mà nói.
"Ngươi muốn đi đâu?" Giọng nói của Cửu Anh vang vọng trong miệng, ầm ầm chấn động màng nhĩ.