Tần Mệnh thấy hứng thú, lão già này vậy mà lại ẩn nấp, không để lại chút dấu vết nào, dù hắn thử cộng hưởng với U Minh cũng không tìm được chút khí tức và dao động nào. Quả nhiên là người của Tiên Vực, thủ đoạn thật nhiều.
Chín cái đầu của Cửu Anh đều nhìn về các hướng khác nhau: "Thiên La Vực từ khi Tân Thế Giới hình thành đã là một trong những thế lực Nhân tộc mạnh nhất, nội tình thâm hậu nhất, tài nguyên linh bảo cũng nhiều hơn."
"Ta có thể bắt được Kim Huyền Nghị, thật sự là may mắn."
"Ngươi đó là may mắn lắm rồi! Hắn là một trong Thiên La Ngũ Lão Tổ, hơn nữa còn là người lớn tuổi nhất, tuy rằng cảnh giới bị suy giảm, nhưng nếu nổi điên lên, tùy tiện lấy ra vài món sát khí cũng đủ để đánh cho ngươi hồn phi phách tán. Đáng tiếc, hắn rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến Luân Hồi Đảo, một món vũ khí cũng không mang theo."
Cửu Anh cũng thấy đáng tiếc thay Kim Huyền Nghị, không ở yên trong Thiên La Vực, cứ phải ra ngoài đánh cược vận mệnh, kết quả thật sự mất mạng.