Một người là Đỗ Toa, một người là Thiên Đao Vương, đều là nữ nhân tương đối bá khí trong tân thế giới, một trái một phải như hộ vệ bảo vệ Dương Ngọc đi vào đình viện của Đồng Hân, mặc dù trên mặt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng thần sắc ít nhiều có chút căng thẳng. Giống như Dương Điên Phong, các nàng kỳ thật cũng không hy vọng nữ nhi của mình gả vào Tần gia, lại còn là Tần Diễm, tên tiểu tử nóng nảy này. Người khác không biết sự tồn tại của Tần Diễm, các nàng biết, người khác không biết tính tình của Tần Diễm, các nàng biết.
Các nàng mang theo sát khí đến như vậy, làm cho Đồng Oánh Oánh tự mình ra nghênh đón cũng âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ, xem mắt hôm nay xem ra... hỏng rồi.
Dương Ngọc uyển chuyển đi tới, xinh đẹp thuần khiết, có một cỗ khí chất thoát tục, đôi mắt long lanh như có sương mù, nhìn vào làm cho người ta động lòng. Môi đỏ tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn, dáng người cao gầy. Cho dù là dưới sự làm nền của hai vị nữ tử tuyệt sắc là Đỗ Toa và Thiên Đao Vương, nàng cũng không hề kém cạnh, khí chất thanh xuân cùng vẻ đẹp tươi tắn kia, đều làm cho nàng có thể tự tin đi ở giữa bọn họ.
"Hân di, con chào người." Dương Ngọc mỉm cười dịu dàng, hướng Đồng Hân hành lễ.
"Vất vả cho con rồi, mau mời vào." Đồng Hân hài lòng nghênh đón, nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng.