"Ngươi muốn?" Tử Linh Điệp mỉm cười, không hề cảnh giác, cũng không sợ hãi.
Tần Mệnh cười như không cười nhìn nàng một lúc: "Ngươi có thể đi rồi."
"Không bàn chuyện hợp tác sao?" Tử Linh Điệp càng thêm hứng thú, lẽ ra song phương chí hướng giống nhau, đều muốn làm một trận lớn, Tần Mệnh hẳn là sẽ nắm chắc cơ hội lợi dụng thật tốt, nhưng hắn lại có vẻ không để tâm lắm.
"Các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi, chúng ta làm chuyện của chúng ta. Nếu có một ngày các ngươi không chống đỡ nổi nữa, mà chúng ta lại vừa lúc rảnh rỗi, có lẽ sẽ đến Trung Châu một chuyến. Nếu có một ngày chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, mà các ngươi lại nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng có thể đến góp vui. Không cần thiết phải nghiêm túc bàn chuyện hợp tác, chúc chúng ta... chơi vui vẻ..."
Tử Linh Điệp nhìn sâu vào mắt Tần Mệnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, nở nụ cười xinh đẹp: "Ngươi có biết lúc ngươi nói những lời này có sức hấp dẫn như thế nào không? Ta cũng có chút động lòng đấy."