"Tần Mệnh, nếu đã nói đến nước này rồi, vì sao không nói thẳng ra?" Lời của Tần Mệnh khiến bọn họ càng ngày càng hồ đồ, cũng nắm chặt lấy tâm can bọn họ. Vốn dĩ bọn họ muốn làm rõ thân phận của Tần Mệnh, làm rõ bí mật của Tần Mệnh, kết quả ngược lại càng ngày càng mơ hồ, loại cảm giác này tương đối khó chịu.
"Không phải ta không muốn nói, mà là không thể nói. Tử tộc trưởng, chư vị bằng hữu Thương Khung Vực, những lời ta vừa nói, chư vị có thể ghi nhớ trong lòng, hiện tại nghe tuy rất hoang đường, phi thường khó hiểu. Nhưng một hai năm sau, chư vị sẽ hiểu rõ tất cả. Đến lúc đó, mong chư vị hãy nhớ tới cuộc nói chuyện hôm nay, đưa ra một quyết định thật thận trọng."
"Chuyện của một hai năm sau, vì sao phải vội vàng bàn bạc bây giờ? Là muốn chúng ta chuẩn bị trước sao?"
"Bởi vì một hai năm tiếp theo, chúng ta sẽ bị vây ở Tây Bộ Hoang Châu, chư vị sẽ bị kiềm chế ở Thương Khung Vực, chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa."
Trong điện vang lên những tiếng nghị luận, mọi người trao đổi ý kiến của mình. Trước đó tất cả đều mong đợi có thể gặp mặt Tần Mệnh, hảo hảo nói chuyện, tìm hiểu cho rõ ràng, kết quả Tần Mệnh ngoại trừ úp úp mở mở vẫn là úp úp mở mở, ngược lại làm bọn họ càng thêm hoang mang.