Tần Mệnh tĩnh tọa một lát, từ từ mở mắt ra, mồ hôi to như hạt đậu treo đầy đôi má, đáy mắt lung lay sợ hãi. Hắn rõ ràng đang vận chuyển võ pháp, nhưng linh lực trong trời đất vậy mà không bị dẫn dắt, giống như thân thể của hắn bị lực lượng nào đó ngăn cách rồi, hắn cảm thụ không đến linh lực, linh lực cũng không cảm thụ đến hắn.
- Đây chính là Thất Nhạc Cấm Đảo?
Tần Mệnh có chút hoảng hốt, hàm hàm hồ hồ bay ra một câu – Mẫu thân nó….
Kinh mạch khô cạn, khí hải khô kiệt, đối với bất cứ võ giả nào mà nói đều là ác mộng.
- Đi vào đã lâu như vậy, làm sao bây giờ mới nuốt linh lực ngươi?