Ba vị chiến tướng thủ hộ giương mắt lên, ánh mắt sâu xa đến lợi hại rơi vào trên người Đồng Hân.
Tộc trưởng Tử Viêm Tộc xoay người, khí thế uy nghiêm, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng nhìn thẳng ánh mắt lại để cho Đồng Hân cảm thụ áp lực lớn lao.
Đồng Hân quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy, trên trán từ từ xuất hiện mồ hôi. Đầu óc nàng trống rỗng, vậy mà không biết nên nói cái gì. Với tư cách là nữ nhi của tộc trưởng, chưa lập gia thất lại thất thân, cái này có ý vị như thế nào? Lại ở trước mặt tộc trưởng cùng các cao tầng nói chuyện, lại sẽ thừa nhận dạng trừng phạt gì?
Hai mươi mấy ngày trước, Đồng Tuyền an bài ba vị trưởng lão đi kiểm tra thân thể cho Đồng Hân, điều tra cực hàn chi thủy có lưu lại tai hoạ ngầm cho huyết mạch của nàng hay không, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết có sinh ra những thứ khác ảnh hưởng hay không, vân vân.... Đồng Tuyền điểm xuất ban đầu phát là tốt, nhưng ngày đó cùng Đồng Hân nói chuyện để cho nàng nhạy cảm nhận ra chút gì đó, vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng không lái đi được, cho nên về sau thời điểm an bài những trưởng lão kia đi qua, cũng để cho các nàng lưu ý nhiều hơn.
Đồng Tuyền lúc ấy cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, chỉ cho là Đồng Hân cùng cái Lục Nghiêu kia sinh ra hảo cảm gì, nhưng, cuối cùng các trưởng lão cho nàng câu trả lời —— ‘thủ cung sa’ đã mất!