Mảnh lôi vân hơn một ngàn thước kia sụp đổ rồi, nghìn vạn tia sấm sét như là nước lũ phá cống, ầm ầm hàng lâm, sấm sét tán loạn, thông suốt trời đất, như lôi xà giận dữ hét to, nghìn vạn lần tập kích, giống thác nước treo trên không trung, bỗng nhiên rơi xuống. Giữa trời đất mịt mờ, chỉ có sấm sét chói mắt, cái tình cảnh kia ùn ùn kéo đến, rung động lòng người, đám người ở gần khán đài cũng nhịn không được lui về phía sau mấy bước, sợ bị sấm sét ảnh hướng đến.
- Đây là thiên thế! Là lực lượng tự nhiên! Không phải linh lực!
Có chút tộc lão mặt lộ vẻ kinh hãi, thanh thế to lớn như thế không thể nào là linh lực kiến tạo, bằng không thì một vòng lôi triều liền đủ để hao hết linh lực toàn thân Lục Nghiêu, nhìn dáng vẻ của hắn, mặc dù nghiêm túc, lại cũng không phải là cố hết sức, cũng không phải dùng linh lực phóng thích.
Đây là võ pháp gì? Vậy mà lại có thể mượn lực lượng tự nhiên!
Đồng Phỉ che cái miệng nhỏ nhắn, lại bất hảo như nào, cũng rõ ràng uy lực một kích này, cùng với huyền diệu trong đó.