Đồng Ngôn nằm trong sân, ngâm nga lấy điệu hát dân gian, nghe tiếng thống khổ gào rú trong phòng, người ngoài nghe sởn hết cả gai ốc, trong lỗ tai hắn lại đặc biệt dễ nghe.
Từ buổi sáng đến giữa trưa, lại đến chạng vạng tối.
Tiếng đau nhức rên rỉ trong phòng liền không có ngừng lại qua, về sau đều trở nên khàn khàn, suy yếu, giống như muốn sống sống đau chết. Đây là hoàng kim huyết không ngừng cung cấp sức sống, nếu như là những người khác, có lẽ đã sống sờ sờ đau ngất đi, trong hôn mê hóa thành nước mủ.
Đồng Ngôn ngồi tê cả mông trên bàn đá, nhìn chằm chằm sao sáng dày đặc đầy trời.
- Ngươi làm việc tốt lắm!