Vũ Văn Uyên miệng mũi chảy máu, bộ dáng chật vật lại không phục không cam lòng, phù văn mặc dù tán loạn, nhưng huyết mạch truyền thừa Thiên Mông tộc vẫn còn, thân thể hơn ba thước đạp nát mặt đất, xông mấy chục thước lên trời, ngang nhiên nghênh kích Tần Mệnh.
Phù văn tán loạn như núi lở, hoắc loạn toàn trường, cường quang bành chướng chói mắt nhưng lại giống như thiên tai, Tần Mệnh cùng Vũ Văn Uyên đối kích giữa không trung, vậy mà bộc phát tiếng vang như kim loại. Vũ Văn Uyên không lo không sợ, càng không có bất kỳ ý nghĩ lùi bước gì, cánh tay phải như sắt thép chỉ hướng về phía trước không có đường lui.
Chiến, thẳng tiến không lùi.
Gần như đồng thời, Kỷ Hoành Dũng cũng xâm nhập chiến trường, sau lưng cuồn cuộn bạch quang, trăng tròn bay lên không, bên trong ầm ầm tiếng vang, một đầu mãnh cầm giương cánh giãy dụa bay ra từ trong trăng tròn, một cỗ hung uy kinh khủng khuấy động, mãnh cầm gáy to, đuổi giết Tần Mệnh. Mà Bạch Hổ theo sát phía sau, một cước đạp nát trăng tròn, giống như là đạp tan hạo nguyệt chân thực, lợi trảo chụp về phía mãnh cầm. Ở phía sau... Diệt Thế Thiên Long Đao từ trên trời giáng xuống, long ngâm kinh thiên, cự đao phách trảm, rắn rắn chắc chắc chém vào trên thân Bạch Hổ.
Toàn trường lặng im, tim cũng nhảy lên đến cuống họng, khẩn trương nhìn chằm chằm chiến trường.