Chữ to cổ xưa, vô cùng tang thương, lại cho người loại nói không rõ ràng lạnh lẽo, nhìn qua cái chữ kia, bên tai dường như vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, hư vô mờ mịt, để cho người sởn hết cả gai ốc. Như là nhìn thấy một mảnh pháp trường tàn khốc, nhìn thấy tình cảnh bi thảm vô số người chịu đựng dằn vặt, bi thương gào thét, kêu gào thảm thiết, khóc cầu, gầm thét, như thật như ảo, lúc ẩn lúc hiện hư vô, vang vọng thật lâu ở bên tai.
Trước cửa điện, có hai tượng đá hình người với tư thế quái dị, đều cao năm sáu thước, quỳ trên mặt đất, nâng cao đầu, bị đá mâu tráng kiện xuyên thủng, từ miệng xuyên qua sau lưng, đóng đinh trên mặt đất. Một bộ tình cảnh cực hình bi thảm. Tượng đá không biết trải qua bao nhiêu năm, nhưng con mắt vẫn như trông rất sống động, cho người ta loại ảo giác còn sống.
Tất cả người đi đến chỗ này đều bị một màn trước mắt hù đến. Rách nát lại tang thương, tà ý lại âm u, một bầu không khí kinh khủng đang tràn ngập.
- Đó là thạch điện, hay là bãi tha ma?
- Không phải pháp trường, chính là bãi tha ma.