Ánh mắt Hoang Huyết Lôi Điệp lạnh giá, tham lam nhìn Lôi Thiềm đang thành hình xung quanh Tần Mệnh. Đó chính là Thái Công Lôi Hoàng? Đại cóc thối ngông cuồng đã từng hung hăng càn quấy! Hô, chết chính là chết rồi, còn lộ ra ảo ảnh cái gì!
Tần Mệnh chấn trụ biển người như thủy triều khắp quần sơn, trong lòng thoáng thở ra hơi, nhưng đối mặt với Hoang Huyết Lôi Điệp không hề nhượng bộ chút nào, hắn không thể không sẵn sàn trận địa đón địch.
Đầu Hồ Điệp này không chỉ trời sinh tính hung tàn, thực lực tuyệt đối không dưới những người Kỷ Hoành Dũng kia. Lôi Thiềm mặc dù có thể áp chế các lôi đạo khác, nhưng đối mặt Lôi Điệp có được huyết mạch hoang cổ, phần áp chế này có thể sinh ra bao nhiêu uy lực, trong đầu Tần Mệnh còn thật không có chút lực lượng.
- Lui về phía sau nghìn trượng, ta và ngươi đường ai người ấy đi, hai bên không thể ở chung. Nhung nếu như nhất định muốn trở mặt, đừng trách ta vô tình!
Hoang Huyết Lôi Điệp lạnh lùng nhìn hắn trong chốc lát, dùng hành động thực tế cho thấy lấy thái độ của nó. Hai mắt bùng lên cường quang, đánh ra hai đạo lôi điện, sấm sét vậy mà như là cầu vồng, quang mang kỳ lạ giao thoa, ánh sáng lung linh chói mắt, hai đạo sấm sét màu sắc phát sáng trong chớp mắt liền xuyên thủng không gian, nộ thủ đầu cùng ngực Tần Mệnh.