Kiều Vũ Hi nhớ tới nụ cười kia của Tần Mệnh, toàn thân từ trong ra ngoài nổi lên cỗ lạnh lẽo, hàm răng đều muốn run lên. Nàng được nuông chiều từ nhỏ, trong nhà được sủng ái, gả đến nơi đây cũng không ai dám trêu chọc nàng, kiêu căng đã quen, đừng nói đánh nàng mắng nàng, ngay cả người dạy nàng đều không có, lần này là thật sự bị lăn qua lăn lại quá thảm.
- Ngươi tỉnh?
Ôn Dương ngồi trong sân một đêm, nhìn thấy Tần Mệnh từ bên ngoài đi vào, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
- Chuẩn bị xong chưa?
- À? A!! Tốt!!