Oanh!
Phiến không gian kia đều giống như nổ tung, cường quang mãnh liệt trong chốc lát chật ních trời đất, chiếu đến vô số người mở mắt không ra. Gió lớn tàn sát bừa bãi, phấp phới giữa núi rừng, theo sát phía sau, phá vỡ năng lượng ánh sáng trắng như nước lũ trùng kích không khống chế được, Man Ngưu màu trắng sống sờ sờ nứt vỡ, Kiều Bác Nam miệng lớn ho ra máu, quay cuồng bay ra ngoài. Thiết sơn lắc lư kịch liệt, đường cũ bay ra ngoài, nện vào lôi triều.
- A! Hỗn đản!
Kiều Bác Nam cưỡng ép khống chế được thân thể, nhưng mà vừa mới đứng lại, hơn mười sợi xiềng xích sấm sét đã phá không đánh tới, bỗng nhiên phóng đại trong tầm mắt, bổ vào trên người.
- Sấm sét nho nhỏ, năng lực của ta...