Diêu Văn Vũ há to miệng, nhưng Thiết Phù Đồ đều đã lên tiếng, hắn không còn dám nói lung tung. Hắn quét mắt nhìn Đồng Ngôn Đồng Hân, lại nhìn nhóm vương hầu phía xa lộ ra tư thái thắng lợi, trong lòng có cơn ác hỏa đang tán loạn, hắn rất muốn để cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng làm thế nào cũng đều không tỉnh táo được, ngược lại càng áp chế càng gắt gỏng, hắn cũng cảm giác mình giống như là tên hề, bị Tần Mệnh đùa nghịch xoay quanh.
- Diêu Văn Vũ đúng không, cảm giác không dễ chịu a.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Văn Vũ, miệng đầy máu tươi, nhìn tà ý càng dữ tợn.
- Bành!
Diêu Văn Vũ một chân dẫm lên trên mặt Đồng Ngôn, hận không thể để tất cả oán khí đều tụ tập đến một chân này.