- Thiên tử! Tại hạ Hàn Uy, cả gan thử một lần.
Một nam tử tướng mạo thô cuồng đứng dậy thi lễ một cái với Chung Ly Phi Tuyết, thân cao gần hai trượng, uy mãnh hùng tráng, cơ bắp như khoa trương như là rễ cây quấn đầy toàn thân, cho người một loại khí tức như dã thú, tuy nhiên đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên ánh sao biểu hiện ra sự bất phàm của hắn.
- Diêu Văn Vũ, năm trăm năm đến đệ nhất thiên tử bị phế, hiện tại tất cả đệ tử Tru Thiên điện chỉ sợ đều đang nghị luận chuyện này, đối với chư vị thiên tử khả năng cũng sẽ có điều ảnh hưởng, nhưng ta cho là hắn hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không phải hắc thạch điện lấy danh tiếng thiên tử của hắn, là chính bản thân hắn mất đi mặt thiên tử, dù cho hắc thạch điện không trục xuất hắn, hắn cũng không có mặt mũi nào đối mặt dám xưng là thiên tử.
Ta cho là không có cần thiết đi để ý chuyện này, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến thiên tử ngài. Ngài chỉ để ý chuyện ngài nên làm, tu võ ngài cần phải tu, không ra mười năm, ngài nhất định có thể trở thành Thiên Vệ, địa vị không người nào có thể rung chuyển.
- Ý của ngươi là, không trêu chọc phiền toái, bớt lo chuyện người khác, chỉ để ý tu võ, không để ý tới ngoại sự?