Trong đầu Tần Mệnh cả kinh, trước tiên lách mình đi ra ngoài, ngăn ở ngoài cửa.
Quản Vân Trọng đi đến tầng cao nhất trước hơi chút ngừng một lát, sửa sang lại y phục, thở ra một hơi, lộ ra nụ cười tươi. Trong lòng hét lớn một tiếng, Phi Tuyết, ta đến đây! Đêm nay để cho chúng ta chung nói tiền duyên.
- Ai tại chỗ đó!
Tần Mệnh bình tĩnh quát lên.
Quản Vân Trọng vừa chồng chất lên nụ cười liền lập tức cứng đờ, ồ? Ai!